TRẠI VIẾT VĂN THIẾU NHI 2022

Đăng lúc 06:03:20 25/06/2022

 

Tháng 6 về nồng nàn đầy tiếc nuối
Mùa chia ly rực cháy những ngọt ngào
Lác đác niềm nhớ, chú ve ngân điệu buồn
Ru dịu tâm hồn tháng 6 đa mang…

 Tháng 6, mùa của bằng lăng tím lãng mạn, mùa của phượng vĩ đỏ rợp khung trời khiến ai đã nhìn cũng khắc khoải, vấn vương. Bằng lăng, phượng vĩ tháng 6 khiến nỗi nhớ và những kỷ niệm đâu đó chợt ùa về.

 Tháng 6 này với các bạn nhỏ yêu thích văn học huyện Tương Dương thực sự có ý nghĩa, khi mà Chi hội VHNT các DTTS Việt Nam tỉnh Nghệ An và Câu lạc bộ VHNT Tương Dương tổ chức một trại sáng tác VHNT dành riêng cho thiêu nhi. Tham gia trại viết chỉ có 11 bạn thôi, ấy mà sau một tuần được các thầy giáo như TS. Lê Thanh Nga- Giảng viên Trường Đại học Vinh, Cử nhân văn chương Hữu Vi tận tình hướng dẫn, nhiều bạn đã có những "kiệt tác" của mình và được đăng trên Tạp Chí Sông Lam. Hôm nay Mường Xủng online mới có dịp giới thiệu cùng bạn đọc những "kiệt tác" ấy.

 

Nguyễn Kim Ngọc

(Lớp 8C- Trường PTDTNTTHCS Tương Dương)

CHIỀU CỬA HỘI

 

Với những chuyến đi xa

Ta tìm hình đất nước

Nơi mà ta cất bước

Đưa nhau về Cửa Hội 

 

Những con sóng lặn lội

Những con sóng ra khơi

Những con sóng rong chơi

Quên tìm về đất mẹ

 

Từ vị ngọt thơ bé

Sông bỗng lớn mặn mà

Cầu Cửa Hội là nhà

Đưa sông hòa vào biển

 

Ơi ngọn gió trăm miền

Gọt mát từng cơn sóng

Bầu trời xanh lồng lộng

Chỉ lối cá đi tìm...

 

Chiều nay về Cửa Hội

Đất bỗng hóa thành thơ

Những chú bé ngẩn ngơ

Tìm về nơi ánh sáng.

                         Kim Ngọc

 

                                                    Trên cầu Cửa Hội

Nguyễn Trần Thùy Dương

(Lớp 8b- Trường THCS thị trấn Thạch Giám)

 

THÁNG TƯ

 

Tháng tư mát lành từng cơn gió

Nắng vàng nhẹ tựa những sợi tơ

Đôi cánh chim non rời khỏi tổ

Khắc vào khoảng trời mấy nét thơ.

 

Tháng tư mùa hoa loa kèn nở

Từng cánh nhẹ bung trắng dịu dàng

Bao gánh hoa dài trên phố

Trắng muốt màu ký ức ban sơ.

 

Tháng tư thoáng dịu dàng lắng lại

Xuân đã qua, hạ vẫn chưa về

Nhưng lòng tưởng như đã muộn

Liệu còn giữ được đam mê?

                          Thùy Dương

 

Thầy giáo TS. Lê Thanh Nga- giảng viên Trường Đại học Vinh trao đổi với các bạn ở trại viết

 

Trương Kim Lê

(Lớp 6A- Trường PTDTNTTHCS Tương Dương)

 

NGOẠI EM

 

Dây khoai thả mát bờ mương

Lom khom ngoại ngắt góc vườn chiều tan

Ầu ơi, khúc hát nhân gian

Lời ru là khoảng nắng tràn tuổi thơ.

                                            Kim Lê

 

Nhà thơ Hữu Vi hướng dẫn các bạn nhỏ làm quen với các thể thơ

 

Nguyễn Tùng Lâm

(Lớp 8B- Trường THCS thị trấn Thạch Giám)

 

CÁI CHẾT KHÔNG ĐƯỢC THA THỨ

 

          Đôi cánh tay và hai cái chân gầy gộc đang co quắp lại. Mồ hôi trộn lẫn trong sự đau đớn tột cùng. Chú tôi nằm vật vã, không ngừng vùng vẫy trong cơn đau nhói. Tiếng gào thét đứt đoạn trong cổ họng: "Mẹ ơi, mẹ…ơi…con sai rồi…mẹ ơi..!”. Nước mắt dần trào ra, thân thể không ngừng giật lên giật xuống, khiến bao ánh mắt chứng kiến cũng phải nghẹn ngào. Sau cơn vật lộn đớn đau đấy, một sinh mạng đã không còn…! Thế là chú tôi đã ra đi…mọi người ai nấy đều thương xót cho con người ấy, ngoại trừ tôi.

          Phải kể lại từ khi tôi còn rất bé. Hồi còn nhỏ, tôi rất lấy làm hãnh diện khi mình có một người chú tài năng! Chú của tôi làm nhà giáo, chính xác hơn là giáo viên dạy bộ môn thể dục. Đáng lẽ ra, con đường và sự nghiệp của chú sẽ được rải “từng cánh hoa” cho đến hết cuộc đời…Nhưng không! Sai rồi, tất cả đều sai rồi. Chú tôi đã tự tay dập tắt tương lai của mình một cách tàn nhẫn. Chú kiêu ngạo trước những tài năng vốn có, để rồi đắm chìm trong những cơn say và đánh mất bản thân mình. Chú giao lưu với những bạn bè suố t ngày đắm chìm trong thứ bột màu trắng mà người ta vẫn quen gọi đó là heroin. Lúc đi thì đầy đặn và khỏe mạnh, lúc về thì gầy nhom, ốm yếu. Chú đã trở thành gánh nặng cho gia đình tôi.Vì quá đam mê với cái gọi là “nàng tiên nâu”, mà chú đã có những hành động và suy nghĩ sai trái. Khiến tôi từ “nghưỡng mộ” đã trở thành “căm hận” chú. Chú cứ như vậy trong suốt 3 năm liền và rồi… như tôi đã kể đấy! Chú đâu còn nữa? Trong buổi lễ tang, trong khi tất cả một người hòa chung một cảm xúc, thì tôi vẫn một mặt đờ ra. “Tại sao phải khóc vậy?” – Tôi tự nghĩ. Không thể tin được, mọi người có thể bỏ qua cho kẻ đã phá tan tác một gia đình hạnh phúc?.

          Sau lần đó, tôi đã thử hỏi mẹ, để có tìm ra lời giải thích thích hợp nhất cho tâm trí của tôi bây giờ:

          - Mẹ ơi! Chú đáng ghét thế kia, chú đã phá hỏng tất cả mọi thứ, vậy mà ai cũng bỏ qua dễ dàng vậy mẹ?

          - Đó được gọi là lòng bao dung đấy con! – Mẹ tôi đáp.

          - Lòng bao dung là gì vậy mẹ?

          Mẹ tôi nhìn tôi một hồi, rồi đáp:

          - Lòng bao dung là một phẩm chất đạo đức của con người, là tha thứ cho những thứ nhỏ nhặt đến lớn nhất. Cũng là kết thúc cho một mối thù hay sự căm hận của mỗi người đấy con ạ. Người có lòng bao dung là luôn sống bằng tình yêu thương, sự sẻ chia với mọi người, sẵn sàng tha thứ cho lỗi lầm, sai phạm của người khác.

          - Vậy con có cần tha thú cho chú ấy không?

          - Đó là tùy thuộc vào tâm của con. Nếu con muốn mỗi người đều vui vẻ thì tốt nhất ta cần tha thứ!

          Nghe xong câu nói đó của mẹ, tôi liền nhìn lên di ảnh của chú, nói:

          - Chú ơi! Cháu ghét chú lắm. Nhưng từ giờ cháu sẽ tha thứ cho chú, chú hãy yên tâm mà an nghỉ nhé!

          Thấy tôi như thế, mẹ bỗng bật khóc. Nhưng trên môi mẹ vẫn nở một nụ cười. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt trông thật hạnh phúc.

                                                                                                       Tùng Lâm

 

 

Chú Lữ Văn May- Phó Bí thư Huyện ủy thay mặt lãnh đạo huyện đến thăm

và tặng quà cho các bạn nhỏ ở trại viết

Các anh chị Huyện đoàn , Hội Khuyễn học huyện cũng đến thăm và tặng quà cho các bạn

Thầy Kha Văn Lập (áo trắng)- Trưởng Phòng Giáo dục và Đào tạo đến thăm và tặng quà cho các bạn

Lương Nguyễn Tú Linh

(Lớp 7B- Trường PTDTNTTHCS Tương Dương)

 

BÁN HẠNH PHÚC

        Trong một thị trấn nọ, mọi người đang đi lại tấp nập, tiếng còi xe, tiếng bước chân rộn ràng, ai ai cũng đang gieo mình vào những công việc của riêng họ. Chỉ có cô Lan là đang đứng cửa tiệm bánh của mình và đang ngắm nhìn sự tấp nập, bận bịu của phố xã. Cô đứng đó một cách trông ngóng, có vẻ như cô đang đợi chờ một điều gì đó.

        Khi mà hoàng hôn dần buông xuống, chiếc chuông được cô Lan đính nơi cửa reo lên như báo hiệu một ai đó đang tiến vào cửa tiệm. Cánh cửa mở ra, Hiếu với bộ đồ đã sờn cũ bước vào. Thủy - con gái cô Lan thấy vậy thì liền chạy ra tiếp đón bạn.

- A! là Hiếu à? Sao hôm nay cậu lại đến cửa tiệm của mẹ tớ thế? Cậu cần mua gì à?

Hiếu nhìn vào Thủy rồi lại nhìn vào đôi bàn tay đang nắm chặt của mình, khuôn mặt cậu ửng đỏ lên, đôi mắt ngấn lệ, cậu nói:

- Cậu biết đấy, hôm nay là sinh nhật bà nội tớ, sức khỏe bà dạo này đã không được như xưa nữa, bà đã thực sự yếu hơn trước rất nhiều, vì vậy nên tớ muốn mua một chiếc bánh nhỏ để tặng bà nhưng… - Hiếu vừa nói vừa chậm rãi mở đôi bàn tay của mình ra để lộ những tờ tiền với mệnh giá từ 1.000 đồng đến 20.000 đồng - nhưng mà tớ chỉ có bấy nhiều tiền thôi - Cậu nói với vẻ xấu hổ.

Thủy nhìn vào số tiền trong tay Hiếu rồi nhìn lại về phía mẹ mình. Cô Lan mỉm cười biểu lộ sự đồng ý. Thủy ngay sau đó liền kéo tay bạn mình ra khu vườn nhỏ phía sau cửa tiệm.

Cô bé ngồi xuống cạnh Hiếu và nói rằng:

- Cậu có biết không? Con người chúng ta luôn sống trong một vòng tròn sinh – lão - bệnh - tử. Ai cũng như vậy, chẳng có sự ngoại lệ nào. Bà cậu cũng vậy, sẽ đến một thời điểm nào đó trong đời thì bà cậu cũng sẽ phải khéo lại cuộc đời này. Nhưng bà cậu sẽ rất vui, hạnh phúc vì có một người cháu hiếu thảo như cậu và dù sau này cậu có đi đâu, cậu có làm việc gì thì bà cậu vẫn sẽ luôn dõi theo và bảo vệ cậu. Vậy, hãy luôn trân trọng những giây phút khi được ở cạnh bà ấy!

Hiếu nhìn Thủy mà mìm cười gật đầu.

Sau khoảng nửa giờ sau thì cô Lan đi ra chỗ của Thủy và Hiếu, trên tay cô còn cầm theo chiếc bánh kem được trang trí lung linh với dòng chữ “CHÚC MỪNG SINH NHẬT BÀ KÍNH YÊU CỦA CHÁU”, cô đưa cho Hiếu và bảo:

- Này, mau mang bánh về mà tổ chức sinh nhật cho bà đi, nhanh lên, trời tối rồi kìa!

Hiếu nhìn vào chiếc bánh, như không tin vào những gì đang diễn ra. Thủy thấy vậy thì liền đánh vào vai của Hiếu.

- Mau lấy bánh rồi đem về cho bà đi kìa!

Lúc đó cậu mới vội vã nhận lấy bánh. Cậu vui mừng bật khóc, cúi gập người lại cảm ơn lia lịa.

- Cháu cảm ơn cô! Tớ cảm ơn Thủy! Cháu cảm ơn rất nhiều! Sau này nhất định cháu sẽ báo đáp cô ạ!

Nói rồi cậu liền nhanh chóng đưa bánh về. Hai mẹ con cô Lan đứng vẫy tay tạm biệt. Thủy quay sang nói với mẹ mình rằng:

- Sau này con cũng sẽ trở thành người giống mẹ vậy, sẽ luôn giúp đỡ mọi người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình! Cô Lan vui vẻ xoa đầu con gái.

Và tối hôm đó Hiếu đã có những giây phút vô cùng hạnh phúc bên cạnh bà mình.

 

                                                                                                      Tú Linh

Viếng mộ Nguyễn Du

Thăm quê Bác Hồ ở Nam Đàn

Thăm quê nội Bác Hồ ở Kim Liên

 

Giao lưu với các văn nghệ sĩ tại Hội LHVHNT Nghệ An và Tạp Chí Sông Lam

PGS. TS. Đnh Trí Dũng- Phó Chủ tịch Hội LHVHNT Nghệ An tặng sách cho các bạn

Tham quan Bảo tàng Xô Viết Nghệ Tĩnh

Địa chỉ