Ơ Đu, thương lắm tộc người!
Cơn mưa thưở trước tả tơi cái nhà
Lưng trần gó táp, mưa sa
Sớm trên nương rẫy chiều đà suối khe
Phận người no bữa mấy khi
Manh quần, tấm áo còn gì lành đâu!
Rách như lá chuối rừng sâu
Tộc người đã ít, ốm đau mỏi mòn
Sợ từ gấu thét, hổ gầm
Con ma, con quỷ rập rình mọi nơi
“Phạ ơi!” Khổ lắm con người
Tiéng kêu nào thấu, đất trời im hơi
Đương khi lá rụng, cánh rơi
Người Ơ Đu gặp được người anh em
Cùng vào bản Thái ở chung
Cùng người Khơ Mú làm ăn một nhà
Gặp người can bộ Cụ Hồ
Nghe bao điều tốt, hiểu ra, sáng lòng
Pú Pầu núi ửng trời hồng
Mây mù tan biết núi rừng nở hoa
Xóp Tăm chọn chỗ dựng nhà
Về nơi Xốp Pột ấy là bản vui
Có nhà có bản đông người
Có nương, có rẫy, xanh tươi ruộng đồng
Có trạm xá, có mái trường
Có con chữ viết, có đường rộng đi
Đổi thay cuộc sống làm người
Kể sao cho xiết những lời biết ơn
Người già nhớ lại cội nguồn
Nhớ từ tiếng nói đã từng rụng rơi
Đàn bà nhớ chỉ, nhớ thoi
Đàn ông nhớ kiểu, nhớ ngôi nhà sàn
Gái trai nhớ sáo, nhớ khèn
Nhớ câu hát cũ giao duyên bao đời
Trẻ thơ nhớ lại trò chơi
Hồn nhiên nhí nhánh một thời lãng quên….
Quán Vi Miên