“ Mùa thu không lời
Son nhạt đôi môi
Em buồn trở lại
Hờn quên, hối cải cuộc đời
Mùa thu! Mùa thu
Mây trời âm u
Yêu người độ lượng
Trông em tâm tưởng, giam tù
Mùa thu!...Trời ơi! Tình thu”
( Trích Bài thơ Mùa Thu Paris – Cung Trầm Tưởng)
Ngồi co ro trong cái lạnh của mùa đông, trong từng cơn rét buốt thấu từng thớ da thịt, đọc những câu thơ về mùa thu, lại thèm cảm giác đắm chìm trong nó. Ôi cái mùa vừa tròn đầy vừa khiếm khuyết, vừa lãng mạn vừa cô liêu, vừa rộn ràng vừa trầm mặc.
Ở một nơi nào đó, mây theo trăng len vào những ô cửa sổ khép hờ. Sáng mai lại vắt ngang lưng núi hờ hững như những dải khăn thổ cẩm màu sắc khi ánh mặt trời chiếu qua. Nơi nào đó, những chiếc lá Săng Lẻ chuyển màu, oằn mình rung rinh như nửa muốn ở lại nửa muốn rời cành, tạo nên một dải màu đỏ rực khi nhìn từ trên xuống.
Nắng nhẹ dịu dàng, con nước trở mùa, hương thơm của các loài hoa cũng dịu dàng mà đặm đà tha thiết. Góc sân hương hoa sữa nồng nàn, trên cành bung ra những chùm hoa nhỏ, mùi hoa lẫn sương đêm vừa ngọt ngào vừa đê mê, vừa ngai ngái gây cảm giác khó chịu khi mùi hương quá nhiều. Chìm đắm trong mùi hương ấy là thấy bao lo toan khó nhọc ngày thường bỗng chạy đi đâu mất, chỉ còn một tâm hồn bình yên nhẹ nhàng đón gió mùa thu.
Những bông hoa Cúc Họa My cũng đón chào mùa thu bằng sắc trắng tinh khôi. Cúc họa mi là thứ hoa tượng trưng cho tình yêu thầm lặng: chứa sự cô đơn và buồn bã khi đêm về nhưng vẫn luôn vui tươi và trông theo bóng người mình mến thương. Vẻ đẹp của cúc họa mi còn đáng yêu tới mức người ta đã ví nó như một điểm nhấn hoàn hảo, thú vị giữa một không gian mùa thu buồn mà lãng mạn. “ Ngày cô đơn nhất, là ngày mà Họa mi vẫn đẹp xinh như thế, còn chúng ta là chẳng biết đi đâu, về đâu”…
Mùa thu ở quê tôi trong ký ức với đĩa Hồng mềm ngọt đỏ trên môi, những quả Hồng mọng đỏ trên tay đậm cái nắng cái gió của miền tây xứ nghệ. Mùa thu tan chảy với vị xôi nếp nương hông ngọt mềm, những quả dứa chín thơm mọng nước ăn nhiều đến mức rát tưa cả lưỡi. Người ta cứ muốn đắm mình vào cái se lạnh khô hơi heo may và lớp sương đọng như những tấm lụa khẽ trượt mơn man trên da thịt, vừa muốn tắm đẫm những giọt nắng mai sau cơn mưa bất chợt.
Vào những buổi sáng thu trong lành đến thế, tôi đã sẵn sàng đón chào một ngày mà tự nghĩ mình sẽ yêu thương hết tất cả. Với lá vàng khô xào xạc, với những cơn mưa rớt mềm nỗi nhớ, mong mặt trời ngủ quên để “ Ngọn gió chở nỗi niềm khao khát gặp gỡ”. Và biết đâu đó, những hạt mưa thấm xuống đất lại ươm mầm cho những ngọt lành kết trái đơm hoa. Chúng ta cũng như mùa thu, Khi trong lòng có tình yêu với cuộc đời, dù không xinh đẹp cũng có khả năng tự bừng sáng để tỏa hương cho đời./
Dương Thị Thơm
Trường PTDTNTTHCS Tương Dương