XUỐNG NÚI
Thôi, nhắc chi những ký ức buồn
Người Đan Lai lang thang trong rừng thẳm
Những túp lều lá vàng
Phạc phờ ngái ngủ
Đàn ông đêm đêm ngủ ngồi bên bếp lửa
Nghe gió hú canh chừng thú dữ
Trẻ con thì cọc còi nhếch nhác
Đôi mắt buồn xa xăm
Vật vờ đói nghèo như cỏ ,đá giữa rừng hoang…
Anh bạn Đan Lai ngồi trên con thuyền gỗ cùng tôi
Đi ngược sông ghềnh thác dựng ngang trời
Lâu rồi anh về thăm quê cũ
Anh lướt I phone tìm bộ tộc mình trong quá khứ
Mắt xa xôi như người lạc rừng
Cò Phạt bản cheo leo đầu nguồn suối
Những người cuối cùng sẽ xuống núi thôi
Cuộc hành trình mười năm Khe Khặng
thức với người
Và quê mới đã hiện lên rạng rỡ
Sông Giăng bãi bờ ẩm ướt phù sa…
NGƯỜI ĐÀN BÀ VỀ TỪ TRƯỜNG SƠN
50 năm chị về từ Trường Sơn
Với chất độc giặc thả xuống cánh rừng
xanh ngút ngát
Về với ruộng vườn xóm mạc
Nơi chị ra đi tràn đầy xuân sắc
Vành mũ tai bèo náo nức tuổi 20
Chị lặng sống giữa đời thường
Đi qua những ồn ào để trở về với
căn nhà lẻ loi
Mơ có tiếng cười con trẻ
Có hơi ấm người chồng
Điều giản dị thế kia với chị sao thất vọng ?
Đêm khuya ra vườn nhìn vầng trăng khuyết
Nghe gió lùa vách liếp mà thương
Chị đem nỗi buồn ném vào biển rộng
Nỗi buồn không tan hóa ngàn con sóng
Xô đập cồn cào héo úa những ngày đi
Chị gửi lòng vào đức Phật từ bi
Sống an nhiên như cỏ
Trước tàn phai vẫn tin chồi biếc lại mọc lên
Thảng thốt thấy tóc mình đổ bóng
Buốt trắng cả chiều…
V.V.V
TRƯỚC TRANG GIẤY TRẮNG
Giờ tôi mới nhận ra
Mình một đời đối diện với trang giấy trắng
Sa mạc trắng rợn
Thách thức
Bí ẩn
Giờ tôi nhìn lại
Những mầm cây mình gieo
Trên sa mạc
Từ con bò gầy và chiếc cày cổ xưa
Những chồi xanh héo úa
Lổ đổ buồn vui không mùa
Giờ tôi mới thấy
Mình dám đùa với trò chơi con chữ
Cũng chằng chịt gạch xóa
Những trắng đêm không ngủ
Viết những lời yêu thương,giận dữ
Trang giấy mỉm cười
Ồ vẫn còn xa ngái
Một đời viết có được câu thơ hay đâu dễ
Thơ là ngọc châu
Mình mò kim đáy bể
Nếu giờ đây được làm lại từ đầu
Chắc gì tôi dám cầm cây bút
Trang giấy trắng vẫn muôn đời im lặng
Với bao điều bí ẩn gọi người…
V.V.V
BẾP LỬA
Ngày mai xa nhau rồi
Đêm nay mưa đầy trời
Nhà sàn hồng bếp lửa
Em đến ngồi cùng tôi
Mơ hồ chiếc lá rơi
Về tận niềm hoang vắng
Than củi thì nồng nàn
Chúng mình thì im lặng
Tôi bất chợt nhìn lên
Gặp mắt huyền thăm thẳm
Má em cũng đỏ bừng
Lung linh vầng trăng sáng
Trên bếp cơm đang sôi
Bâng khuâng mùa lúa rẫy
Em nồng nàn đến vậy
Chụm thổi không ngơi tay
Mai ngày xa sông núi
Biết bao điều nhắn gửi
Lời thương đâu dễ nói
Nỗi nhớ đã mênh mang
Nhìn ra trời hửng nắng
Bếp lửa chẳng chịu tàn
Phút cầm tay tiễn biệt
Bời bời mây gió giăng…
Võ Văn Vinh
Khối 9, Thị trấn Đô Lương