THƠ VÕ PHƯƠNG HIỆN HỮU ĐẤT VÀ NGƯỜI MIỀN TÂY XỨ NGHỆ

Đăng lúc 15:40:58 22/07/2019

            MXO. Võ Phương sinh ra và lớn lên ở Quỳ Hợp- một vùng quê nghèo miền Tây xứ Nghệ, không hiểu bắt nguồn từ cơ duyên nào nữa mà ngay từ nhỏ Phương đã rất yêu thơ. 

            Hồi còn là học sinh tiểu học, học sinh cấp hai, cuốn sách mẹ đặt đầu giường cho cô con gái yêu quý của mình là  những tập thơ của Trần Đăng Khoa, của nhà thơ Tố Hữu. Phương đọc đến thuộc lòng, đọc cho cũ mèm trang sách. Lớn hơn một chút, với mỗi bài tập làm văn của Phương cũng không giống các bạn nhưng rõ ràng tôi không giỏi môn Ngữ Văn, khi làm bài bao giờ mở bài và kết thúc cũng bằng những câu thơ....

            Cứ như thế, tuy không viết ra giấy nhưng con người Phương luôn ấp ủ những mầm, những ý, những tứ lấy từ cuộc sống, con người, bản làng nơi cô sống. Phương yêu những vẻ đẹp tự nhiên, yêu những tập quán riêng biệt của cộng đồng người Thái. Và, cô đã viết về những gì cô yêu mến. Phương viết để đăng lên face book thi thoảng rảnh rỗi mở ra xem rồi mỉm cười, cảm thấy cuộc đời này thật đáng sống. Ngoài giờ lên lớp Phương đọc cho học trò nghe, chúng nó cổ vũ thế là cô quyết định đem những bài viết của mình lên mặt báo với hi vọng các em học sinh người dân tộc thiểu số có thể tìm thấy một phần con người đồng bào mình, quê hương mình trong đó mà tự hào, mà cố gắng vươn lên. Những bài thơ dành cho người lớn Phương tìm địa chỉ các báo, tạp chí phù hợp để gửi gắm tình yêu ... Tất cả đó đã hình thành trong Võ Phương niềm đam mê sáng tác...

            MXO xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của Võ Phương cùng bạn đọc.

1. NON NƯỚC BẢN MƯỜNG

Róc rách con khe

Rì rào gió núi

Tiếng cười ai vọng vào vách đá

Nghe

Mướt mát vai ngà

Nghe

Mơn trớn làn da.

Con khe mường

Thon thon eo Hằng Nga 

Ôm chân đá

Âu yếm mềm thân đá

 

Khi màn đêm buông thả

Chim rừng mơ trái ngọt dâng hương

Khe mường, đá cuội yêu đương 

Bên nhau 

Cùng với 

Trăng non

Rừng già!!!

 

 

2. CHỢ MƯỜNG

 

Xuống chợ mường

Mây núi ôm nhau

- Mua đi anh, ốc hến khe sâu

- Mua đi em, chuối rau sườn núi

Búp măng rừng luộc từ sẫm tối

Vàng hươm như trăng 

 

Đường chợ mường

Quang gánh cong cong

Cong như đôi chân mày nọong xáo

 

Ai bán ai mua, mặt trời rất vội

Gói trầu be rượu

Đón pò mẹ 

Em về

Nơi chín bậc cầu thang!

…………….

(* Một số từ ngữ tiếng Thái:

- Đón: Người đồng bào Thái dùng với ý nghĩa Tới thăm

- Nọong xáo: Em gái

- Pò mẹ: Bố mẹ)

 

3. VỀ ĐỀN VẠN TƯƠNG DƯƠNG.

Xuôi Nậm Nơn, Nậm Mộ

Đến Xá Lượng - Tương Dương 

Đền Vạn - Cửa Rào sừng sững uy nghiêm

Soi dòng xanh

Ẩn mình cổ thụ.

 

Đền Vạn vào xuân dậy vang khắc luống

Cồng chiêng vọng núi

Sắc Thái, Mông, Khơ- mú níu chân người

Về đền Vạn thắp nén hương thơm 

Dâng Đoàn Nhữ Hài- đốc tướng quân thuở ấy

 

Lạy linh vị Tam Toà Thánh Mẫu

Cầu an dân

Mưa thuận gió hoà

 

Mùa bội thu

Rừng núi nở hoa

Bản làng yên

Gái trai vui hội

 

Khèn với pí tấu hoà cùng gió

Nghe đất trời vạn vật sinh sôi!

(* Khèn, Pí: Tên một số nhạc cụ dân tộc thiểu số)

4. LÊN CHỢ NGƯỜI MÔNG!

Tinh mơ lên chợ người Mông
Sương còn vắt núi
Vương chân váy xoè
Áo khăn Mông ngắm mà mê
Xanh vàng... đủ sắc thôn quê, hương rừng

Lối quen ai có đi cùng 
Âm vang ngựa hí
Trập trùng đường quanh
Khèn môi gọi mối duyên lành
Em miền xuôi
Với trai Mông hẹn hò

Chợ Mông mua bán xin cho
Niềm vui đọng lại
Ân tình gửi trao
Lên chợ Mông
Gió lao xao
Níu chân em bởi ngọt ngào
Người Mông.

 

 

 

5. TRỘM VỢ*

 

Nọong* ơi cái nết em xinh

Cổ tay em tỉnh tình tinh thế này

Rượu cần anh uống không say

Mà say ánh mắt

Nét mày thanh tao

 

Nọong ơi!

Anh biết làm sao

Bạc nén không đủ

Mẹ thầy chưa ưng

 

Thương em khoé mắt rưng rưng

Pò mẹ* ngon giấc

Đợi anh đầu sàn

Trăng thanh treo tận trên ngàn

Anh về soạn lễ 

Đón nàng được không?

 

Về nhà anh trải chiếu hồng

Cổ tay buộc chỉ*

Vấn đầu một bên*

Em thành vợ đảm dâu hiền

Anh là rể thảo hai bên họ hàng

 

Bản trên mường dưới xôn xang

Gió reo

Suối hát

Chúng mình có nhau

-------------

* Trộm vợ, buộc chỉ cổ tay: nét đẹp văn hoá của đồng bào Thái 

* Pò mẹ: bố mẹ

* Nọong: em, nàng,...

* Vấn đầu: theo phong tục ng Thái, phụ nữ đã lập gđ thường vấn tóc

cao lệch một bên.

6. ĐƯỜNG VỀ BẢN

 

Bản làng em xa lắm

Qua mấy suối mấy đèo

Ghập ghềnh đá cheo leo

Bấm chân bầm sỏi đá

 

Hai bên đường cây lá

Xoè ô che mái đầu

Sang sông mỗi cây cầu

Bằng tre chằng với nứa

 

Ngày mưa dông bão lũ

Nước dâng ngập trắng đồng

Em không thể qua sông

Để đến trường đi học.

 

Mỗi ngày em cố gắng

Chăm học và chăm làm

Mai xẻ núi ngăn sông

Làm con đường về bản!

                     VÕ PHƯƠNG

 

 

Địa chỉ