MÙA ĐÔNG XÓM NHỎ
Ở nơi đây giàn mướp nở hoa vàng
Làm giọt nắng giữa gió mùa Đông Bắc
Con ong bầu rù rì bay tìm mật
Rắc phấn vàng lên tuổi thơ tôi.
Nơi mùa Đông trầm mặc trước đền đài
Tán bàng thắp một vòm trời bừng đỏ
Thuở nhỏ lang thang gom lá về cho mẹ
Nhuộm hồn quê bền chặt sắc nâu sồng.
Bạn chăn bò qua biết mấy mùa Đông
Rét sái hàm vẫn giành nhau leo rú
Không mách chuyện bò ăn khoai ăn lúa
Nhịn nhường nhau từng mẩu sắn lùi.
Ở nơi đây suốt trọn cả cuộc đời
Mùa Đông đến dẫu áo khăn chưa đủ
Năm canh thức, mẹ làm người nhóm lửa
Sưởi ấm lòng con đến tận bây giờ.
Đất nước rộng dài muôn nẻo các con qua
Mùa Đông có mẹ già hằng mong đợi
Chỉ có mẹ với tình thương không diệu vợi
Nén vào lòng nghe trào mặn đầu môi.
Từ nơi đây cho ta đến muôn nơi
Giàu ao ước vẫn mơ về xóm nhỏ
Nơi mùa Đông sợi rơm vàng rải ổ
Ấm nồng nàn nuôi lửa suốt đời ta...
Trương Quang Thứ
THỀM XUÂN
Thời gian trôi gấp gáp cuối năm
Xua tan nốt khoảng Đông tàn lạnh giá
Hạt mưa Xuân ve vuốt mềm cây cỏ
Cho lòng người thêm duyên cớ chờ trông.
Em tươi non như búp lá chồi bông
Phút gặp gỡ buồn vui không biết nữa
Lan sang tôi chút dịu mềm tươi trẻ
Gợi men tình lòng không dễ thờ ơ.
Ngỡ tâm hồn chai sạn cằn khô
Trước mùa Xuân, trước tình em man mác
Những gian truân, buồn đau mất mát
Hóa nồng nàn niềm hạnh phúc ùa theo.
Lòng mở lòng đón đợi tình yêu
Đón ánh mắt bừng lên như lửa cháy
Như chồi cây đón làn mưa run rẩy
Hướng theo nhau quện lại trước Xuân về!...
Trương Quang Thứ.
LỜI MẸ HÁT RU
Ngọt ngào lời mẹ hát ru
Ngày xưa đến tận bây giờ, mai sau
Lời ru như có phép màu
Nỗi đau lắng dịu, tủi sầu nguôi ngoai.
Lời ru thu bớt đêm dài
Non mòn biển cạn không phai nghĩa tình
Cánh cò, bến nước, sân đình
Thân thương gần gũi, lung linh ảo huyền.
Lời ru sâu lắng thiêng liêng
Chắt từ mặn muối cay riềng mà nên
Thủy chung gắn bó bao miền
Dạt dào sức sống dẻo bền thời gian.
Bà ru cháu, mẹ ru con
Đắp bồi hao khuyết sáng tròn trăng lu
Mẹ giờ vào cõi thiên thu
Rưng rưng con lại hát ru… ru mình.
Trương Quang Thứ.