Thơ viết cho mẹ
Dù lớn rồi, chỉ muốn ở với Mẹ thôi
Ăn bát cơm do bàn tay Mẹ nấu
Nghe mẹ kể chuyện khi con còn thơ ấu
Nhóm bếp lửa reo vui, ấm áp cả gian nhà.
Con trải đời trên những ngã rẽ rong chơi
Lo mải miết với bao điều được, mất
Đối đáp nhau, cười tươi và vồn vã
Với những âu lo, toan tính, chẳng bình an.
Mẹ muốn con giản đơn nhiều và cứ hiền ngoan
Những buồn đau kia rồi sẽ đều tan biến cả
Muốn nụ cười hồn nhiên vẫn luôn rộn rã
Bởi mẹ luôn tin
Bão giông kia là phép thử trong đời.
Con ước mình không phải lớn lên thêm
Không bon chen, giữa đời lo điều hơn thiệt
Bởi cuộc đời con còn bao lần để trẻ
Và Mẹ của con, còn bao bận để cười tươi?
Con nhận ra ấm áp chẳng xa đâu
Ngoài câu nói, nụ cười, vòng tay mẹ
Bình di, đơn sơ từ cuộc đời chân thực
Nước mắt và mồ hôi
Mặn đắng cả câu thơ
Ru con ngủ yên bình./.
DTT
TỰ SỰ
Một ngày
Tro được hâm nóng
Bếp nguội nhóm lên
Vết chàm xanh
Chạm vào miền trống trải
Đèn bật sáng
Cửa mở toang
Vẫn là bóng đêm
Nói cười
Chỉ là tạm bợ
Bởi duyên nợ
Lỡ...
Một chuyến đò.
Dương Thị Thơm
Trường PTDTNTTHCS Tương Dương