Gặp lại Thầy bên bàn trà trước hiên...vẫn cặp kính giày cộp, mái tóc màu muối nhiều hơn màu tiêu, hạ cặp kính, Thầy quát sát tôi từ đầu xuống chân một lượt ..hơi nhíu đôi chân mày...???
- Thầy có nhớ em không ạ!
- Chúng mày đứa nào Thầy chả nhớ ! Em biết Thầy nói vậy chứ trong đầu, Thầy đang lục lại trí nhớ??? Đứa nào nhỉ? rồi thầy cười...vẫn nụ cười ấy của hơn 25 năm trước! Thầy bảo:
Ngồi đi để Thầy nói mày nghe nhé!
- Với Thầy có hai kiểu học trò dễ nhớ nhất: Một là học thật giỏi, hai là học thật giốt và cá biệt ! mày thì thuộc típ ẩm ương, giỏi không giỏi, giốt cũng vừa vừa thế mà Thầy vẫn nhớ mày...lạ thật .! nói rồi cả trò và Thầy cười tít...nụ cười và cái xiết tay ấm áp dưới ánh nắng đầu đông.
Sau nhiều câu hỏi thăm: mày làm gì, ở đâu, chồng con thế nào...ngụm tách trà nóng Thầy bảo:
- Mày theo nghiệp giáo (dạy mấy đứa con nít to nhỏ gì thiên hạ cũng gọi là cô, là thầy) làm gì cũng nên nghĩ về chúng mới an yên, hạnh phúc.
Thầy bàn luận chữ "Trung", chữ " Tụy" trong công việc của người làm nghề giáo: làm việc và dạy học nhất định phải có chữ "Trung", chữ "Tụy" vì nếu tâm huyết, trung thực , tận tụy ắt sẽ gây dựng được chữ "Tín" , mà chữ "tín" là thể hiện sự " tôn sư trọng đạo" đấy..hiểu không. Nói đoạn thầy nhìn tôi cười hỏi:
- Mày thì được chữ gì rồi?
Nắng chiều mỗi lúc một nhạt màu, chú chim cu gáy mổ hạt thóc tanh tách trong chiếc lồng sơn xanh...thi thoảng lại liếc ngang liếc dọc vị khách lạ.
Thầy bảo:
- Khóa này mấy đứa con gái trông ra cuộc sống cũng không có đứa nào tệ lắm...Thầy vui cho chúng mày. May mắn chúng nó toàn vớ được mấy thằng chồng tốt..chứ con gái tuổi mão (con hổ con) toàn lép bép, ruột ở ngoài da...đứa nào cũng bô bô cả ngày, nhưng được cái tốt tính, nhiệt tình, chịu khó, làm ra làm, chơi ra chơi, khen mấy thằng chồng chúng nó giỏi chịu đựng. Thầy hiểu chúng mày nhất...khà khà.
Thầy dặn:
Cuộc sống chúng ta cũng giống như cây tre (thầy chỉ hướng bụi tre trước ngõ) hữu ích lắm.
Gốc rễ chắc, thân cây khỏe, măng mọc thẳng..gió bão rồi cũng sẽ qua nếu biết bám trụ và vươn lên.
Thầy chỉ mong trò của Thầy luôn là những cây tre lớn nhất, nhiều đốt nhất trong hàng ngàn bụi tre ấy.
Tôi hóm hỉnh bông đùa Thầy
- Thầy ơi! Cây tre của em Lão địa chủ đốn mất rồi ạ!
Thầy gõ nhẹ vào đầu tôi! Mày chỉ được cái lếu láo...đốn rồi thì trồng cây khác, miễn là trồng cây tre khỏe!
- Dạ! Ngày mai về em đi trồng tre.
Cám ơn Thầy, cám ơn chiều đầu đông và cây tre làng yêu dấu.
Lê Hồng Quang