Chiều nay
Bên phố vắng
Con chợt nhớ về một ngày Nhà giáo xa xưa
Thuở con còn yêu những cơn mưa
Và cả những chiều buồn lay lắt nắng.
Ngày bóng thầy nghiêng, bảng đen im lặng
Tấm lưng gầy in dấu tuổi thơ con
Bụi phấn bay có về miền xa vắng ?
Thấy thầy dắt con qua những lối mòn.
Thầy cho con yêu từng câu chuyện cổ
Mơ cô tiên đến những sớm mai hồng
Có bao giờ, một lần trên bến đỗ
Nàng Tô Thị gặp lại người xưa không?
Ngày ấy còn tiếng thầy trầm bổng
Những trang thơ hóa nước mắt mặn mòi
Thầy ơi, còn nhọc nhằn chưa nói
Con thương thầy, thương lắm những vần thơ.
Tất cả ấy chỉ còn trong cơn mơ
Con đã chẳng còn yêu Văn như trước nữa
Chợt thảng thốt, rồi giật mình lo sợ
Con quên thầy, quên cả những ngày xưa....
Vinh, một ngày vàng hoa nắng
Lô Thị Ly