Sương nhẹ nhàng yếu đuối lắm Cây ơi
Xin giữ chặt, đừng rung rinh theo gió
Đừng buông tay khi mặt trời chưa tỏ
Vì chút nữa thôi, khoảnh khắc sẽ chia lìa.
Em nhẹ nhàng nâng niu những hạt sương
Đưa lên cao và nhìn qua gương cầu nhỏ
Mặt trời như chú bé con trên tay mang chiếc giỏ
Rải xuống nhân gian những dải lụa sắc màu
Ôi! trong trẻo mong manh đến nhường nào
Em dấu vào trong cả một miền sắc thắm
Tình yêu mình như hòa tan vào màu nắng
Vương vấn u sầu khi đối mặt với niềm đau.
Ừ thế thôi! ta cứ mãi lạc mất nhau
Như thu qua, đông đến, gọi xuân về chờ đợi
Hạnh phúc đôi ta tựa như là cơn gió
Rong ruổi kiếm tìm cơn bão nhỏ cô đơn./.
Dương Thị Thơm