(Thương gửi những dòng SÔNG QUÊ)
KHA THỊ THƯỜNG
Rồi một ngày dòng sông có mất dấu không anh?
Em cứ băn khoăn Tự đày ải mình trong mớ lùng nhùng tơ nhện
Ước gì…
Giản đơn như khi sa vào bụi rậm, thể nào cũng tìm được đường ra.
Không thể cùng đường tuyệt vọng
Dẫu đổi bằng bao nhiêu xây xước…
Tiếc thay, dòng sông không phải con người
Mà con người lại có thể vùi lấp, ngăn lại những dòng trôi…
Em biết, mình chẳng làm được gì hơn
Ngay cả điều bé nhỏ thường tình cho dòng sông được chảy
Nghe lòng rung lên se sắt
Những khúc sông ngừng trôi, lừ đừ trong đục
Khúc đỏ ngầu như trộn pha của bùn, của đất
Khúc đáy nhảm nhơ
Những tảng đá ngàn năm tắm giữa dòng trong
Nay trơ trọi đứng nhìn
Dòng nước trong xanh muôn thuở đã về đâu?
Rồi một ngày, liệu dòng sông có mất dấu không anh?
Em cứ tần ngần…
Có thể phải không, trả dòng về xưa cũ
Bàn tay người có thể trả rừng, trả bể
Có thể trả xanh cỏ xanh cây, xanh dòng nước biếc
Như sơ khai thuở chỉ đất với trời…
Muông thú được rong chơi, cá chim bay lượn
Ngàn dâu xanh, ngàn sông xanh
Chẳng thể nào mất dấu
Rộng dài, xanh trong dòng chảy
Có thể mà…
Là điều có thể Phải không anh!
Tháng 9 năm 2020
Kha Thị Thường
(Đài PTTH Nghệ An)