Từ độ ấy mùa trăng thành kí ức
Trăng nao nao in những lối ta về
Mặc hạ nồng hay đông buốt tái tê
Không phai vắng muôn hình trăng bất tử
Trăng e ấp như tình đầu chớm nở
Tỏa sương mềm mát nhẹ suốt trần gian
Trái tim xuân đang lựa phím cung đàn
Sắp hòa điệu vầng trăng làm nhạc trưởng
Hoa lá xôn xao cũng gật gù tán thưởng
Trăng miên man như dây quyến vô hình
Trăng vui buồn trăng thấu cả tâm linh
Trăng lấp lánh hơn cầu vồng bảy sắc
Cuộc trường sinh dẫu êm đềm bất trắc
Lại hiện về độ ấy một mùa trăng
Như biểu trưng cho bất diệt vĩnh hằng
Như cánh cửa ngăn hư vô xâm náu.
Hán Dương