Mùa lá đỏ

Đăng lúc 11:45:45 30/12/2018

Tản văn của Dương Thị Thơm

       Nếu bạn lên Tương Dương vào mùa lá chuyển màu, bạn sẽ thấy cả khu rừng rực đỏ, hàng cây như ngọn đuốc khổng lồ. Ngọn đuốc thiêu đốt nỗi buồn, biến nó thành niềm cồn cào hoang dại. Cồn cào khát nhớ, ước vọng, xót xa theo những chiếc lá đỏ phai màu và chuyển dần sang sắc nâu thẫm buồn. Màu tâm tưởng nhuốm u hoài cho lá khô trải thảm bước chân…

        Lá cứ thế mà đỏ nhức đỏ nhối! Như một điều gì không thể gọi tên, cứa vào tâm hồn đến chảy máu. Tâm hồn mang hình chiếc lá đỏ mong manh…

       Và lá đỏ cứ hừng hực một sự sống. Dẫu chuyển màu đổi kiếp, rơi rụng héo khô dưới gốc cây già, thì lá vẫn đỏ nồng nàn như một tình yêu bất tận. 

      Lá đỏ rưng rưng khắp cả một vạt rừng. Lá đỏ ơi, tại sao đến phút lụi tàn vẫn rực lên sắc màu trái tim như thế? 

       Mùa đổ lá, đổ vào lòng người bao nhớ thương vụng về nhưng tha thiết, đổ vào mắt ai cả trời chiều bình yên, nắng xen nghiêng đổ loang vào ánh mắt đang ngập ngừng. Mùa đổ lá chẳng còn hanh hao. Em à, em có lỡ hẹn với yêu thương?

      Trên con đường đầy lá vàng, lất phất trong không gian những chiếc lá rơi. Bất chợt, nhìn dáng người con gái, làn tóc, bờ vai xương xương vương màu lá. Nếu yêu thương là số phận thì sao phải kiếm tìm?

     Chút nắng hanh hao, chút lạnh gầy, những làn gió heo may mát nhẹ, làm cành cây đung đưa, đủ để lá vàng rủ nhau trở về nơi ươm mầm - đất mẹ!

                                                                                                                                    Dương Thị Thơm

Địa chỉ