GIẾNG LÀNG

Đăng lúc 15:25:12 24/11/2021

Thơ Võ Văn Vinh

TIẾNG GÕ CỬA

Tôi như bị thôi miên

Bởi tiếng gõ cửa

Gấp gáp

Mơ hồ

Trong tiềm thức

Có khi vô cớ ra mở cửa

Nào có người

Gió lùa lạnh buốt

Thời gian sầm sập rối

Tôi bần thần với bóng tôi

Tuổi bảy mươi ai mà không nghe

                                  tiếng gõ cửa

Dục lần đi cuối

Cuộc viễn du về miền vô tận

Nơi đó có huyền dụ chi để quên lối về ?

Tôi bộn bề trong căn phòng lặng lẽ

Bình tâm đến với cuộc đời

Tôi chạy với thời gian còn sót lại

Với tiếng gõ cửa

Tiếng gõ cửa

Tiếng gõ cửa…

 

GIẾNG LÀNG

Có khi tôi tìm đến giếng làng

Lặng im bên bờ đá cũ

Nhìn nước nổi váng

Tơ nhện chăng vô tư trong cõi lặng

Chiếc lá rơi mảnh nắng khẽ ngân trong

                                                    xa xăm 

giếng làng bao đời thảo thơm dòng sữa

nuôi làng dằng dặc những buồn vui

tôi xé toang bức màn u buồn

Tìm khoảng trời tuổi thơ

Có vầng trăng lung linh

Tiếng gầu va nhau âm vang trong lòng  đất

Sợi dây ai bối rối

Để hoa xoan tím ngát trời chiều

Đâu còn bóng người lam lũ

Gánh nước về trong chạng vạng hoàng hôn

Tôi soi mặt mình vào mặt nước lặng

Một đám mây buốt trắng không đi…

 

CÂY BÊN CỬA SỔ

Ồ cây lớn thật rồi

Ngày nào ta cũng ra thăm sáng nay

                                        sao bỡ ngỡ

Đêm qua quên cài cửa sổ

Sáng dậy thấy nhành cây nghiêng che

Cây lớn thật rồi

Gọi chim về ríu rít

Ta sờ lên thân cây vạm vỡ

Xù xì lớp vỏ

Biết bao mùa gió bão đi qua

Ta ra vườn từng bước vịn vào cây

Nghe ấm niềm tin cậy

Cây xòe ô dịu mát

Che nắng trời chói gắt

Ngăn luồng gió độc

Những âm thanh ngái ngủ

Ồ cây cũng biết thương người

Cây ơi cây có biết

Mai kia ta đi biệt

Cây ở lại cùng ai ?

Biết có còn người chăm chút  những

                                              chồi non

Và lặng nghe tiếng lá rụng cuối chiều…

 

TRẮNG

Đường vòng cung sắp khép

Tôi nhận về màu trắng

Cái vòng tròn số phận

Lênh đênh giữa cõi người

Cái màu trắng tinh khôi

Không còn nhiễm bụi

Chồi cây trên cát bỏng

Lặng lẽ xanh dưới chang chói mặt trời

Có gì mà mặn chát đầu môi ?

Cái màu trắng như trang giấy trắng

Tôi đặt bút lên và viết những gì ?

Những buồn vui đã cũ

Mây trắng bên trời vần vũ đến dường kia

Tôi vẵn tin trong tàn tro còn lửa

Dẫu mong manh nhưng không tắt bao giờ …

 

MÙA ĐỒNG

Ai bảo mùa đông tàn úa

Mà quên mất mùa đông đang thắp lửa

Trong đất trời rét sương

Đi qua những trải nghiệm vui buồn

Mùa đông lặng im kiểm chứng

Rũ bỏ mọi sự tưng bừng trống rỗng

Mùa đông giúp con người biết sống chậm

Biết thổn thức trước chiếc lá rơi trong đêm lặng

Trước lúc lụi tàn bay lên ngàn mảnh nắng

Mùa đông

Những bóng người lầm lũi trên cánh đồng

Họ đang gieo mùa màng trong  buốt giá

Mùa đông cho ta gần nhau bên bếp lửa

Nghe thời gian đi trên mái bếp xanh ngọn khói

                                                     từ ngàn xưa

Gương mặt người chợt ửng hồng rạng rỡ…

 

KHÔNG ĐỀ

Đã gần đến thế rồi sao

Hèn chi cỏ lạ ùa vào giấc mơ

Sáng ra ngày những buồn trơ

Ta lăn lóc giữa bến bờ gần xa

Kiếp người bèo bọt thế a

Hỏi rằng được mất có là phù du ?

Con đường thăm thẳm sa mù

Chỉ buồn cho gió cứ ru rú lời…

 

 

LÒNG TỐT

 

Lòng tốt cần sáng suốt.

Muốn tốt chẳng dễ đâu

Tôi một lần vội vã

Để một đời buồn đau,

 

CHUẨN XÁC

Không thẩm dịnh nào chuẩn xác

Giữa những ngổn ngang niềm người

Ai nỡ bàn về được mất

Trước vàng thu lá đang rơi

 

ĐƯỜNG THẲNG

Đường thẳng trong sự đời

Ngắn với ngây thơ thôi

Đường cong thường lẩn khuất

Chợt ngắn đau mắt người

 

NGUỒN SUỐI

Trưa vượt cổng trời lóa mắt

Một bông hoa tím đèo cao

Hoa ơi, em nguồn suối mát

Đi trong nắng lửa gió Lào

Võ Văn Vinh

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Địa chỉ