Đêm qua gió về

Đăng lúc 11:43:46 30/12/2018

Tản văn của Dương Thị Thơm

        Những con đường se lạnh, rùng mình trong hơi sương mỏng mảnh. Có cơn gió lạnh lùa qua ô cửa, thổi bay tập bản thảo những bài thơ dở dở ương ương em viết cho mùa.
       Em mặc thêm áo ấm bước ra hành lang, chắc bây giờ thị trấn nhỏ đang nằm co ro trong cái mảng màu xám xịt và ảm đạm đặc trưng của mùa đông. Lòng chạnh buồn khi những hồi ức tưởng đã tan vào tháng năm bỗng khe khẽ trở mình. Thứ nước mắt ngỡ đã đóng băng lại lăn dài trên má em nóng hổi. Bỗng vang lên một ca khúc để thấy lòng mình nhói lên, để thấy mình vẫn còn buồn, thương, nhớ - những cảm xúc rất người, để lại cười vu vơ vì điều xa xỉ đó. 
       Lối đi giờ cũng mịt mù sương, chỉ còn lại những hàng cây bên đường gối đầu lên nhau say ngủ, cả con chim hình như cũng đang vùi mình trong chiếc tổ ấm áp, chẳng còn buồn cất cao tiếng hót. Có người đàn bà đã cũ ngồi bên ô cửa chải mái tóc đã in vết thời gian qua mùa mùa lá đổ, trong cái lạnh của đêm và cái lặng lẽ, nhẫn nhịn đã chạm đến đáy tâm hồn mình.
       Tay em lạnh, môi em lạnh
       Sao chẳng có anh
       Bông hoa hồng ai tặng bên cửa
       Sao chẳng phải là anh?
       Chợt giật mình bởi có Âm thanh như đưa em chạm tới nơi thiền định, để trong một phút giây được lãng quên trần tục, quên đi mọi phiền muộn mà ai cũng từng mắc nợ một khi đã chọn kiếp làm người; để lại ước ao rằng cảm giác bình yên đến thành trống rỗng này sẽ kéo dài mãi mãi...
         Gió mùa đông bắc thổi đưa cánh cửa sổ kêu cọt kẹt... Em chìm vào hồi ức, mơ màng, văng vẳng giọng cô ca sĩ đưa cả vào những giấc mơ lạnh buốt: "Gió mùa về, gió mùa về..."
        Có phải mùa lạnh về, lòng người chỉ biết chui vào cô đơn, lấy nỗi nhớ làm tấm chăn mỏng manh đắp tạm?
        Em thấy lòng mình lạnh lẽo giữa những ồn ã đời thường, thấy mình chơ vơ khi nhìn quanh quẩn vẫn chẳng có lấy một bàn tay xòe ra cho em nắm. Hình như là em sợ, em sợ mùa đông sẽ giá buốt thêm đôi chút, em sợ dự báo ngày mai không khí lạnh tăng cường.
       Anh biết không, mọi người chuộng mùa lạnh, còn em thì chán ngắt với tiết trời ảm đạm, xam xám, loay hoay với cái cảnh nhớ anh mà không biết phải làm thế nào. Em xoay sở một mình giữa những hanh hao ào về hong khô tóc, hong khô tay, hong khô cả nước mắt. Cô đơn lắm, anh ơi!
        Mọi thứ lại chập chờn những cảm xúc không gọi nổi thành tên. Gói ghém nhớ thương trong lớp áo khoác mỏng, trái tim khẽ khàng hát một bản nhạc buồn tênh “gió mùa đông bắc se lạnh, chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi…”
        Ừ. Thôi hãy cứ để cho cái lạnh đứng ngoài khuôn cửa. Ta hãy kéo rèm và khép cửa sổ lại để nghĩ về sớm mai trở dậy.
       Gió mùa về sao cứ lại về vào đêm…

 

                                Dương Thị Thơm

Địa chỉ