Túp lều tranh xiêu vẹo
Chênh vênh. Trống trải bản nghèo
Là nhà của các em
Hai em bé
Lớn lên 9
Nhỏ chưa đầy 7 tuổi
Bơ vơ, trơ trọi dòng đời
Manh chiếu rách
Chiếc giường một cũ
Không gối không chăn
Môi tím bầm môi
Cha em đâu?
-Đi đào vàng không biết
Mẹ em đâu?
-Từ tết chẳng thấy về
Niêu cơm nhỏ
Lớn nửa bát
Bé được hơn một nửa
Ngọn măng xanh xẻ nửa chia đôi
Em thì thầm
Chị ăn đi em đã no rồi
Chị lặng lẽ
-Ăn từng này là đủ
Trái tim bé
Chị vẫn luôn ấp ủ
Gạo cứu đói thôi
Mong cho em no đủ qua ngày
Leo lét đèn dầu
Chị nắm chặt tay em
Từng nét chữ
Rưng rưng trang giấy trắng
Học thay chị
Học thật nhiều em nhé
Lớp 6 thôi
Chị phải nghỉ học rồi
Tội tình gì?
Em nào đã hiểu chi
Sao nỡ để trứng nước dần hóa đá
Một giọt máu đào hơn ao nước lã
Ai hiểu rằng là chân lý ngàn năm.
Giọt lệ rơi
Hỏi những đấng sinh thành
Sao nỡ cắt đi từng khúc ruột
Nỡ cắt đi những thiên thần hộ mệnh
Ngã ba đường
Dấu chấm hỏi còn nguyên.
Khánh Hiền