Diễn viên: 1. Nhân: Đối tượng nghiện ma túy
2. Bố Nhân
3. Mẹ Nhân
4. Em gái Nhân
5. Bình: Bí thư đoàn xã
6. Chị Minh: Chủ tịch Phụ nữ xã
7. Công An: 2 người
(Nhân vật quần chúng 2 người)
tại phòng xử án
Thay mặt hội đồng xét xử tôi tuyên án:
Căn cứ vào các chứng, tài liệu thẩm tra tại phiên tòa, trên cơ sở xét xử đầy đủ chứng cứ, ý kiến kiểm soát viên, bị cáo.
QUYẾT ĐỊNH
- Tuyên bố bị cáo Lương Văn Nhân phạm tội giết người.
- Áp dụng điểm đ khoản I điều 93 bộ luật hình sự.
- Xử phạt bị cáo Nhân 13 năm tù. Thời hạn tù tính từ ngày bị bắt tạm giam, tạm giữ.
Nhân: (gục xuống khóc) Bố ơi…con sai rồi, con xin lỗi bố, con xin lỗi mẹ.
HỒI TƯỞNG
Cảnh 1
Tại nhà Bố, Mẹ Nhân.
Bình: Nhân, cậu làm gì vậy? dừng lại đi. Đến bao giờ cậu mới nhận ra những việc xấu xa mà cậu đang làm, cậu dừng lại ngay đi. Tại sao cứ như vậy hả Nhân.
Nhân: À.......mình.....mình đang dọn dẹp nhà cửa mà. Cậu đến đây có việc gì, nhà tớ không ai ở nhà cả, cậu về đi, tớ bận lắm.
Bình: Mình xuống để gặp cậu. …
Nhân: Liên quan gì đến mình
Bình: Có chứ......
Nhân: Cậu về đi, khiếp....... Bí thư đoàn xã làm cái chức to đùng rứa tao không dám đến gần đâu…
Bình: Nhân sao cậu lại nghĩ vậy ai cũng quan tâm cậu và mong muốn cậu
là Nhân của ngày xưa khỏe mạnh, siêng năng, hiền lành như con gái….
Nhân: Tao còn chưa nuôi nổi tao nói chi lấy vợ…
Bình: Điều đó bọn mình làm được nhưng với điều kiện cậu phải đi cai nghiện thành công cái đã….
Nhân: Cai, cai, cai..........mày nói nhiều quá. ừ thì cai, tao sẽ đi cai nghiện nhưng giờ mày cho tao ít tiền đi..
Bình: Cậu đói bụng mình sẵn sàng mua xôi cho cậu ăn. Còn…
Nhân: Bình, nếu bạn thương mình, nghĩ đến tình bạn của chúng mình thì cho mình tiền đi, mình xin 50 nghìn thôi.
Bình: Không!
Nhân: Không có tình bạn mình vẫn sống được nhưng không có tiền thì mình chết mất, cậu cho mình 20 nghìn cũng được.
Bình: Lên tiên ư…tỉnh lại đi Nhân ơi.
Nhân: đi mày đi với tao,
Bình: Mình không đi, mình sẽ không bao giờ xiêu lòng trước những cám dỗ chết người ấy đâu.
Nhân: Vậy cho tao ít tiền đi, mày là bạn tao mà, tao xin mày đấy.
Bình: Cậu hãy đi cai nghiện đi…
Nhân: Về, mày về ngay, mày ra khỏi nhà tao ngay.
Bình: Lắc đầu.....
Mẹ Nhân: Con gái đi học về rồi à, có chuyện gì mà vui vậy con.
Em gái: Mẹ! mẹ đi rãy về rồi ạ .
Mẹ Nhân: Hôm nay cô giáo có nhắc chuyện nộp học phí nữa không con.
Nhân:Mẹ. Mẹ lại khóc rồi, mẹ mà khóc là con không học giỏi được đâu, mẹ phải khỏe mạnh và cười thật tươi thì con mới yên tâm ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành.
Mẹ Nhân: Mỉm cười
Nhân: Đúng! mẹ cứ cười như thế, con hứa sẽ học thật giỏi để không phụ lòng bố, mẹ.
Bố Nhân: Nghĩa về rồi thì vào nấu cơm giúp mẹ để mẹ nghỉ, bố sang nhà bác Trưởng bản mượn tạm tiền cho con nạp học phí. Lúc sáng gặp Bác ấy hứa cho mượn rồi.
Nhân: Bố, Mẹ không phải lo tiền học phí cho con nữa đâu ạ
Bố, Mẹ Nhân: (nhìn con tỏ vẻ ngạc nhiên)
Mẹ Nhân: Sao vậy con.
Bố Nhân: Con lấy đâu ra tiền mà nạp học phí . Hay con đã làm chuyện gì.
Nhân: Hôm nay con đã được tuyên dương trước trường đó bố, mẹ ạ.
Mẹ Nhân: Tuyên dương vì chuyện gì hả con.
Nghĩa: Học sinh nghèo vượt khó có thành tích xuất sắc trong học tập.
Bố Nhân: Ôi! Con gái ta giỏi quá, để ta sang nhà bác trưởng bản khoe bác ấy.
Mẹ Nhân: Cố gắng lên con nhé, mẹ mong rằng sau này con sẽ trở thành người có ích cho xã hội.
Nhân: Hừ. Có ích cho xã hội, vậy bà nói
tôi là kẻ không ra gì, là kẻ vô tích sự à.
Mẹ Nhân: Không, không, mẹ có nói con như vậy đâu con.
Nhân: Có cơm chưa tôi đói rồi.
E gái: Anh Nhân hôm nào cũng vậy anh cứ đi chơi cả đêm rồi về lại ngủ cả ngày, anh cũng nên kiếm việc gì đó để làm mà giúp bố, mẹ với chứ.
Nhân: À cái con này mày dám chửi tao à, biết điều thì im cái mồm đi không tao lại nện cho đó..
Mẹ Nhân: Thôi, thôi mẹ xin…..
Nhân: Bà nữa trưa rồi không biết nấu cơm à. Bà già rồi không thấy đói sao. Tôi thì đói lắm rồi.
Em gái: Sao anh lại nói với mẹ như vậy, mẹ vừa đi rãy về đó, anh chỉ có ăn rồi đi chơi đã không giúp bố giúp mẹ việc gì còn......
Nhân: Hừ hôm nay mày lại còn dạy đời tao. Mày thì biết cái gì. Tao đang tính làm việc lớn, mày liệu mà im cái mồm đi.
Em gái: Việc lớn? Hôm nào anh cũng đi đến khuya mới về ngủ đến trưa mới dậy, hôm nay qua anh đi cả đêm không về, giờ về lại làm ầm ĩ.
Nhân: Á à……..mày còn theo dõi cả giờ tao đi, giờ tao về à…
Mẹ Nhân: Thôi, thôi Nhân ơi mẹ xin con …..thôi để mẹ vào nấu cơm.
Em gái: Mẹ đi rẫy về mệt lắm rồi, để con vào nấu cho ạ.
Nhân: Bà già, bà đứng lại
Mẹ Nhân: (Giật mình quay lại,thu cái áo ra sau lưng).
Nhân: Bà bán con lợn đen bác Tình cho sáng hôm qua rồi à. Bà đưa tiền đây cho tôi.
Mẹ Nhân: Mẹ làm gì có tiền, còn con lợn đen họ tự đến bắt rồi.
Nghĩa: Mẹ bán ư!
Nhân: Bà cứ giấu giấu cái gì sau lưng vậy.
Mẹ Nhân: À…….không có gì đâu con
Nhân: Áo con gái, hừ, bà nói không có tiền mà có tiền mua áo mới cho con Nghĩa à.
Mẹ Nhân: Nó không có cái áo trắng nào cho lành lặn để thứ 2 đầu tuần mặc chào cờ, cái áo cũ của bạn nó cho nay đã rách rồi, tội nghiệp em nó quá con ạ.
Em gái: Mẹ, mẹ ơi con không cần đâu, chỗ rách con đã may lại rồi mà.
Nhân: Nó không cần thì cho tao, tao cần, tao không chịu được nữa rồi. (cuời độc ác) haha…..vậy là ta lại có tiền mua ma túy rồi.
Mẹ Nhân: Không được đâu con, mẹ xin con, trả lại cho mẹ, cho em con đi.
Nhân: Trả à, nó đã nói không cần rồi mà, bà muốn tôi chết à, tôi không chịu được nữa
Mẹ Nhân: Nhân ơi mẹ xin con, con đưa cho mẹ đi
Nhân: Bà đừng có mà đòi (cười man dại).
Mẹ Nhân: Khóc, bò lết theo gọi Nhân
Em gái: Mẹ, mẹ ơi..con không cần áo mới đâu mẹ. Mẹ đừng như vậy nữa, mẹ ơi.
Cảnh 2.
Ngày hôm sau tại nhà Bố, Mẹ Nhân.
Nghĩa: Anh Nhân anh nên đi cai nghiện đi.
Nhân: Cái gì mày muốn tao vào cái trại đó à.
Nghĩa: Anh thử nhìn lại mình đi…
Nhân: Tao có làm gì để ông bà thất vọng đâu, mày đi học đi
Nghĩa: Không làm gì để bố mẹ thất vọng ư. Ma túy đang bào mòn hết tinh thần và lý trí anh đó. Anh làm gì, anh sống ra sao tự anh cũng biết mà.
Nhân: Mày lại bắt đầu dạy tao à
Nghĩa: Anh Nhân, anh thấy đó, đồ đạc trong nhà anh đã bán hết rồi, không còn gì để anh có thể bán mà lấy tiền mua ma túy thỏa mãn cơn nghiện nữa.
Nhân: À, tao lấy của mày cái áo mới, giờ mày tức tao nên....
Nghĩa: Anh Nhân em không cần áo mới, em mặc áo cũ cũng được nhưng em muốn anh tỉnh ngộ…
Nhân: Bạn tao đầy, tao gọi một tiếng là đến chật nhà.
Nghĩa: Bạn, những kẻ nghiện ngập đó là bạn ư, họ cũng là những kẻ trộm cắp, giết người nữa đó anh ạ.
Nhân: Mày có định đi học không, đứng đó mà lải nhải rồi đừng có trách tao là độc ác.
Nghĩa: (lắc đầu quay bước đi) Nghĩa đi học, Nhân vào nhà nằm. Bố, Mẹ Nhân trong buồng đi ra
Bố Nhân: Tay bà còn đau nữa không, thằng Nhân nó không còn tính người nữa đâu bà ạ, nhất là những lúc nó lên cơn cần tiền để thỏa mãn cơn nghiện.
Mẹ Nhân: Đúng là, cha mẹ sinh con trời sinh tính, trước đây nó rất ngoan mà, tại sao bây giờ nó lại như con thú vậy chứ.
Bố Nhân: Cũng từ chỗ bạn bè rủ rê hút thử cho biết, đến giờ thì thành con nghiện.
Mẹ Nhân: Ừ ông đi không muộn mất, hôm qua bản cũng đã thông báo trên loa mấy lần rồi
Mẹ Nhân: ….
Nhân: Bà đi lấy măng về rồi à, vậy tiền bán măng đâu đưa cho tôi, tôi cần tiền.
Mẹ Nhân: Mẹ không được khỏe nên không đi rẫy để lấy măng được, nên không có tiền.
Nhân: Tôi đói bụng, trong nhà có gì ăn không.
Mẹ Nhân: Em con đang để phần cơm cho con đó, để mẹ vào lấy
Nghĩa: Mặc kệ tôi. Bà có thật là không có tiền không? hay bà lại giấu tôi.
Mẹ Nhân: Mẹ nói thật mà, mẹ không có tiền thật mà.
Minh: Nhân, cháu là một thanh niên mà lại đi đòi tiền của mẹ à, tại sao cháu không làm một việc gì đó có ích, hoặc ít ra cháu cũng nên làm gì để tự nuôi bản thân mình chứ.
Mẹ Nhân: Chào chị Chủ tịch phụ nữ của xã.
Nhân: Kệ tôi…
Minh: Nhân ạ, bà con dân bản báo cáo lên xã việc cháu thường xuyên làm ầm ĩ trong gia đình, cũng như có những hành vi trái đạo đức, trách nhiệm của một người con.
Nhân: Nhà cháu, cháu muốn làm gì thì làm.
Minh: Nhân ạ. Tất cả những việc làm của cháu là vi phạm Pháp luật đó.
Nhân: Cháu không vi phạm gì cả.
Minh: Tay mẹ cháu vì sao bị đau chắc chắn cháu biết. Theo quy định tại điều 104 Bộ luật hình sự về tội cố ý gây thương tích thì.....
Nhân: Cháu không biết.
Minh: (lắc đầu đi lại ngồi cạnh mẹ Nhân)
Mẹ Nhân: Xin lỗi chị, thằng Nhân nhà bác giờ khó nói thật rồi
Minh: Bác ạtheo cháu bác nên nói bác trai đưa Nhân đi cai nghiện ma túy đi ạ.
Mẹ Nhân: Vợ chồng bác cũng tưởng rằng khuyên can nó dần dần nó sẽ nghe, ai ngờ đến nước này cơ chứ.
Minh: Dạ. Cháu hiểu…
Mẹ Nhân: Khổ lắm cháu ạ.
Minh: Hôm nay cháu xuống động viên anh Nhân đi cai nghiện bác ạ.
Mẹ Nhân: Cảm ơn cháu.
Minh: Dạ giờ cháu xin phép về đây ạ. Cháu chào bác.
Mẹ Nhân: Bác cảm ơn cháu.
Nhân: Ông đưa bà vào bó thuốc lại đi, đến lúc thay thuốc rồi đó.
Bố Nhân: Bà có đỡ hơn không, bà thấy đau à.
Mẹ Nhân: Không sao ông ạ. Ông có mệt không để tôi lấy cho ông cốc nc
Nhân: Muốn nhanh khỏi thì phải thay thuốc liên tục chứ…
Bố Nhân: Nhân mày làm cái gì đấy
Nhân: Trong nhà vẫn còn gạo ăn mà, cho tao mượn bao gạo này hôm nào tao trả lại.
Bố Nhân: Trong nhà làm gì còn gạo nữa…
Nhân: Đi sang hàng xóm vay đi, cái này tao phải lấy.......
Bố Nhân: Mày có còn là con người nữa không hả Nhân
Nhân: Ông có thả tay ra không, ông đừng có trách tôi đấy. Ông muốn chết à?
Mẹ Nhân: Trời ơi Nhân ơi mày giết bố mày rồi. Ông ơi, ông có sao không, ông ơi........có ai không cứu chồng tôi với.
Cảnh 3 tại phòng xử án
Nhân: Bố ơi…Mẹ ơi tha lỗi cho con, Nghĩa ơi tha lỗi cho anh……..
Công An: giải Nhân đi
Mẹ Nhân: Nhân ơi sinh con ra đặt tên con là Nhân để mong anh em con là người sống có nhân, nghĩa, đức độ, mong mỏi con sẽ trở thành người có ích cho xã hội. Nhân ơi! Con ơi.
Nhân: Mẹ ơi…
Mẹ Nhân: Con hãy cố gắng cải tạo thật tốt để chuộc lại lỗi lầm của mình, mẹ sẽ chờ con về.
Nghĩa: Anh Nhân anh cố gắng cải tạo thật tốt để sau này trở về làm một người có ích cho gia đình và xã hội anh nhé.
Nhân: Anh sai rồi, Nghĩa ơi anh xin lỗi, nhờ em chăm sóc mẹ giúp anh
Mẹ Nhân: Nhân ơi, Nhân..............
Công An: Đưa Nhân đi
Nhân: Mẹ, mẹ ơi./.
Hết