Tiết trời của những ngày đầu năm, với từng cơn gió se se, chút đông nhẹ còn vương lại, trở mình mơn man, nắng cũng thôi gắt, xen lẫn những cơn hanh hao, bụi bặm, gợi nên một cảm giác rất đỗi quen thuộc, vừa lâng lâng, vừa có chút tiếc nuối. Một mùa xuân mới lại về bên hiên nhà.
Sáng sớm, bước ra ban công, những mầm xanh vươn vai trở dậy, những chồi nụ cựa mình bung nở. Ngoài kia, đường làng, ngõ xóm giăng giăng ngập tràn những sắc hoa lung linh. Vẫn là con đường xưa, bản làng thân quen, khi sắc hoa tràn ngập trên núi rừng hay các ngả đường con đường bỗng trở nên đẹp lung linh.
Mà cũng lạ, năm nay Tết đã về qua ngõ, nhưng cảm giác yên bình, tĩnh lặng. Không có sự hối hả, tất bật của những ngày giáp Tết cổ truyền năm xưa, không còn những vòng quay gấp gáp theo nhịp thở của thời gian khi xuân chạm ngõ… Không khí nao nức chờ đón Tết chộn rộn của ngày 30 nhẹ nhàng đi qua….Xuân về bên hiên nhà mang theo cả nỗi lo Covid!
Những Tết và Xuân có sợ gì Covid đâu! Hơi xuân vẫn lướt nhẹ qua từng con suối, khẽ khàng trên những con đường, hòa vào dòng người hối hả một cách chậm rãi để người người cảm nhận mùa xuân đang về.
Dẫu vậy, Tết lại có những xúc cảm riêng. Không hối hả, tất bật như đêm 30, thay vào đó là một chút chầm chậm, một chút thân thương, một chút nhớ. Trong ngày đầu năm, ta sẽ về thăm họ hàng thân thiết, cái nắm tay khi gặp gỡ, những lời chào thân thiết dành cho ai di xa về thăm quê, uống ly trà ấm đầu năm, kể cho nhau nghe bao nỗi vui buồn nơi đất khách, bao sự đổi mới của quê hương. Rồi thắp nén hương lên bàn thờ như muốn thưa gửi với những người đã khuất rằng đứa con xa quê lâu ngày, nay đã về với nguồn cội, tổ tiên, dòng họ. Cầm nén hương trầm trong tay mà khóe mắt bỗng cay xòe vì nhớ một cái tết năm nào người thân đã xa, xa lắm! Trong lời nguyện cầu đầu năm, hẳn chẳng quên cầu mong cho dịch Covid sớm lùi xa để mùa xuân mãi mãi hôn nhiên, trong trẻo như những mùa xuân qua.
Nhìn đám trẻ trong bản xúng xính quần áo mới, chạy nhảy tung tăng trên con đường vốn quen thuộc mà nay bỗng vui lạ, chợt nhận ra mình đã già, những người xưa cũ đã lên chức ông, chức bà. Vậy mới thấy thời gian nhiều biến đổi, xuân đến xuân đi theo một lẽ tự nhiên của đất trời, chỉ thương cho những tuổi già đợi chờ một mùa xuân về qua ngõ, ngóng đám con cháu ở xa về sum họp quây quần. Có thể có, hoặc không. Dù mùa xuân là mùa đoàn tụ, Tết là ngày sum họp, đoàn viên, nhưng không phải ai cũng có được cảm giác đó. Thế là lại thấy lòng rưng rưng.
Ngoài kia, những tia nắng mùa xuân đang say sưa nhảy múa cùng những khúc tình xuân. Nhẹ đưa tay hứng giọt nắng mềm lung linh bên hiên, rớt trên cánh những cánh đào phai, như hứng trọn giọt mưa vừa rơi xuống. Dịu nhẹ và bình an!
Xuân chạm ngõ, ghé bên hiên nhà. Rồi xuân cũng sẽ thay áo nhường cho những mùa tiếp nối. Chợt dừng lại, cảm nhận một khoảnh khắc của mùa xuân, nghe khúc hát đón xuân đang vang lên giữa núi rừng mênh mang. Mùa xuân tươi mới, rạng ngời là thế, nên xin đời bao dung, để vài kỷ niệm ngủ vùi, đừng nhắc lại chỉ làm người này kẻ kia phải ưu tư. Thả hồn theo khúc tình tự mùa xuân, ta khẽ cười…. Chào mùa xuân./.
Ảnh: Vi Hợi, Đình Tuân,Lê Hồng Quang, Trần Lệ Phương, Dương Thị Thơm, Vũ Thị Ánh Tuyết